Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Bức thư gửi cha của một game đại hiệp truyện thủ

Kính gửi các game đại hiệp truyện thủ game đại hiệp truyện

Bức thư gửi cha của một game đại hiệp truyện thủ

Một bức thư đầy cảm động về tình cảm cha con. Hãy nói lời yêu thương khi bạn còn có thể, biết đâu ngày mai bạn sẽ không còn cơ hội để làm điều đó...

Thế là thời gian từ ngày bố mất cứ thấm thoắt trôi đi. Nhanh lắm, đã gần một năm rồi đấy. Thế nhưng con cứ ngỡ như ngày hôm qua, con vẫn ngỡ như bố vẫn bên con, vẫn hiện diện trong ngôi nhà này.

Con nhớ ngày xưa nhà mình nghèo lắm. Bố chỉ là một quản đốc dai hiep truyen bình thường trong một công trường đá, nơi đó bố mẹ đã gặp và yêu nhau.

Con nhớ ngày xưa hồi con còn lùn tịt, bố hay đưa con đi khắp nơi trên chiếc xe đạp đã cũ kỹ. Con nhỏ bé ngồi sau xe bố nghe bố kể lại những kỉ niệm tuổi thơ. Bố bảo, ngày xưa còn bé, bố cũng thường ham chơi như con bây giờ.

Rồi mẹ kể rằng hồi bé con thích ăn phở lắm nên con thường đòi bố dẫn đi ăn cùng. Hôm đấy, không như mọi lần, bố gọi lên một suất to cho con còn bố chỉ ngồi hút thuốc. Con thích thú ăn mà không hiểu được, hồi đấy đã có suy nghĩ gì đâu.

Bố biết con thích chơi game đại hiệp truyện nên đã giành dụm tiền tiêu vặt để mua cho con một cái máy chơi game đại hiệp truyện 4 nút. Mỗi tối, hai bố con lại ngồi chơi tới tận khuya, con vẫn nhớ lắm. Rồi một ngày bố chạy về nhà khoe với hai mẹ con rằng, bố đã được thăng chức lên làm phó giám đốc. Con thấy cả nhà vui, con cũng vui lắm, con nghe mẹ bảo là bố làm to lắm đấy! Từ đấy nhà mình khá giả hẳn lên nhất nhì cái khu đó. Con được đáp ứng đầy đủ hơn mọi thứ về vật chất nhưng từ đó số lần gặp bố cũng ít dần đi. Rồi một ngày con đi học về thấy trước sân là chiếc Spacy màu mận chín. Bố bảo: Xe bố mới mua đấy. Con nhảy lên ôm bố cười típ mắt: “Bố đưa con đi chơi nhé” Bố cười bảo: “Bố mua xe không đưa mày đi chơi thì để làm gì”. Sau này có lúc con đã hỏi bố: “Tại sao bố không mua một miếng đất thay cho chiếc xe kia thì bây giờ bố đã có một khoản tiền lớn rồi không ạh?” Bố cười nhìn vào mắt con: “Để bố được lai mày đi chơi mà”.

Bố là người giản dị nhất trên đời. Chả bao giờ thấy bố mua sắm gì cho mình cả. Chỉ khi nào mẹ mua cho bố quần áo thì khi đó bố mới có đồ mới để mang. Thế nhưng từ bé đến giờ con xin gì bố cũng cho con bố nhỉ. Từ hồi lớp 6, con thích chơi diều, bố đã làm cho con một cái khá to. Mỗi tội con không đủ sức thả và gió thì cũng chả đủ to đối với những con diều bố hay thả hồi bé ở quê. Rồi chim, cá, gà tre… loại nào con thích bố cũng tìm mua bằng được.

Con lên Hà Nội học bố dặn dò mọi thứ và thường xuyên gọi điện cho con để hỏi han tình hình ăn uống, sức khoẻ của con. Trong bố, con vẫn là một đứa trẻ. Lúc đó, con mới nhận ra được từ khi xa gia đình, tình yêu của bố dành cho con quá lớn. Nhưng sao đến lúc con muốn đền đáp công lao của bố dành cho con thì bố lại ra đi. Hôm bố mất, ăn bữa cơm tất niên xong con bị đau bụng, bố đến vuốt tóc con như ngày còn bé. Bố thì thầm dặn con phải chăm sóc cho mẹ và cho em. Sao vậy bố, phải chăng lúc đấy bố đã biết mình sắp rời xa con. 1h30 mẹ thất thanh gọi con. Xoa dầu xong cho bố con chạy đi gọi bác sỹ và phi xe lên bệnh viện. Ngực con như vỡ oà, con không tin, con không tin bố ạ, con cứ nghĩ ngày mai khi ở trong bệnh viện, bố lại cười với con, với em và với mẹ - chỉ đến khi về bác sỹ bảo nhà mình vào nhìn bố lần cuối thì mẹ ngất đi dưới ghế sopha. Tự nhiên viết tới dòng này con lại rơi nước mắt.

Rồi mọi thứ cho việc an táng bố đều rất suôn sẻ, con cũng nguôi đi phần nào. Nhưng con không thể quên được nụ cười của bố. Có phải tận cùng nỗi đau là nụ cười đúng không bố. Nụ cười rất đỗi hiền hậu, trong cơn đột quị đau đớn ấy vậy mà trên khuôn mặt bố vẫn mỉm cười. Mỗi lần thấy hai bố con xa lạ nào đó lai nhau trên chiếc xe máy vừa đi vừa cười là con lại nhớ đến những năm tháng ngày xưa. Một cảm giác gì đấy rất buồn bố ạ, buồn lắm! Có lẽ suốt cuộc đời này, không một phút giây nào con lại có thể quên đi hình bóng của bố và nụ cười ấy.

Bố ạ, khi con lớn lên bố muốn con chăm chú đầu tư vào việc học game dai hiep truyen, bỏ dần đi thói quen chơi game đại hiệp truyện. Nhưng bây giờ con chơi game đại hiệp truyện chỉ vào thời gian rảnh, con chơi game đại hiệp truyện để thư giãn và tìm cả hình bóng bố ngày xưa, bố ạ.

Bố yên tâm bây giờ con đã lớn và đã biết lo cho mình và cho gia đình. Con sẽ trưởng thành và cố gắng để được như bố - người mà con luôn luôn khâm phục và tôn kính.
Muộn rồi bố ạ bây giờ là 3:00h am rồi. Ngày mai cái game đại hiệp truyện con chơi nó có 1 sự kiện mà có thể là khá lớn đối với rất nhiều người cũng có thể là có chút ít với con. Con đi ngủ đây.

Con Yêu Bố !

Tâm sự của một game đại hiệp truyện thủ Thần Long Huyết Kiếm
game vo lam 3 - tai game vo lam 3 - game tao thao truyen - tai game tao thao truyen - game van kiem - tai game van kiem - game tuy giang ho - tai game tuy giang ho - game ionline - tai game ionlinegame thien dia quyet - tai game thien dia quyet - game ve than - tai game ve than - tai iwin online - tai game iwin - game thong linh - tai game thong linh
game đại hiệp truyện thế giới game đại hiệp truyện mobile hay nhất hiện nay

0 nhận xét:

Đăng nhận xét